Tương lai của tâm trí - Michio Kaku (Phần 26)

Hiệp Khách Quậy Mặc dù các kỹ năng tự kỷ thông minh có thể được bắt đầu bằng một số chấn thương cho não trái (dẫn đến việc bù lại bằng não phải), nhưng điều này vẫn không giải thích chính xác làm thế nào não phải có thể thực hiện những chiến... Xin mời đọc tiếp.

QUÊN VIỆC QUÊN ĐI, VÀ KÝ ỨC CHỤP ẢNH

Mặc dù các kỹ năng tự kỷ thông minh có thể được bắt đầu bằng một số chấn thương cho não trái (dẫn đến việc bù lại bằng não phải), nhưng điều này vẫn không giải thích chính xác làm thế nào não phải có thể thực hiện những chiến công kỳ diệu này của trí nhớ. Theo cơ chế thần kinh nào bộ nhớ chụp ảnh xuất hiện? Câu trả lời cho câu hỏi này có thể xác định liệu chúng ta có thể trở thành người thông thái hay không.

Cho đến gần đây, người ta đã nghĩ rằng bộ nhớ chụp ảnh là do khả năng đặc biệt của bộ não nhất định cho việc ghi nhớ. Nếu vậy, thì một người bình thường có thể khó học các kỹ năng bộ nhớ này, vì chỉ những bộ não đặc biệt mới có khả năng. Nhưng vào năm 2012, một nghiên cứu mới cho thấy chính xác điều ngược lại có thể đúng.

Chìa khóa cho trí nhớ chụp ảnh có thể không phải là khả năng học hỏi của bộ não; ngược lại, nó có thể là không có khả năng để quên. Nếu điều này là đúng, thì có lẽ trí nhớ chụp ảnh không phải là một điều bí ẩn như vậy.

Nghiên cứu mới được thực hiện bởi các nhà khoa học tại Viện nghiên cứu Scripps ở Florida, những người đang làm việc với ruồi giấm. Họ tìm thấy một cách thú vị mà những con ruồi giấm này học hỏi, có thể lật ngược ý tưởng đáng sợ về cách ký ức được hình thành một sự lãng quên. Ruồi giấm được tiếp xúc với các mùi khác nhau và được tăng cường tích cực (với thức ăn) hoặc tăng cường tiêu cực (với các cú sốc điện).

Các nhà khoa học đã biết rằng chất dẫn truyền thần kinh dopamine rất quan trọng để hình thành ký ức. Trước sự ngạc nhiên của họ, họ thấy rằng dopamine chủ động điều chỉnh cả hai, sự hình thành và quên đi những ký ức mới. Trong quá trình tạo ký ức mới, thụ thể dCA1 đã được kích hoạt. Ngược lại, việc quên được bắt đầu bằng việc kích hoạt thụ thể DAMB.

Trước đây, người ta đã nghĩ rằng quên có thể chỉ đơn giản là sự xuống cấp của ký ức theo thời gian, nó tự xảy ra một cách thụ động. Nghiên cứu mới này cho thấy quên là một quá trình tích cực, cần có sự can thiệp của dopamine.

Để chứng minh quan điểm của mình, họ đã chỉ ra rằng bằng cách can thiệp vào hoạt động của các thụ thể dCA1 và DAMB, họ có thể, tăng hoặc giảm khả năng nhớ và quên của ruồi giấm. Chẳng hạn, một đột biến ở thụ thể dCA1 làm suy giảm khả năng ghi nhớ của ruồi giấm. Một đột biến ở thụ thể DAMB làm giảm khả năng quên.

Các nhà nghiên cứu suy đoán rằng hiệu ứng này, quay trở lại, có thể chịu liên đới giải thích một phần cho các kỹ năng phi thường của người tự kỉ. Có lẽ có một thiếu sót trong khả năng của họ để quên. Một trong những sinh viên tốt nghiệp tham gia nghiên cứu, Jacob Berry, nói: "Những người tự kỷ có khả năng ghi nhớ cao. Nhưng có lẽ đó không phải là bộ nhớ mang lại cho họ khả năng này; có lẽ họ có cơ chế quên lãng tồi tệ. Đây cũng có thể là chiến lược cho các loại thuốc để thúc đẩy nhận thức và trí nhớ - hãy thử hình dung về các loại thuốc ức chế quên lãng như một chất tăng cường nhận thức?"

Giả sử rằng kết quả này cũng đúng trong các thí nghiệm của con người, nó có thể khuyến khích các nhà khoa học phát triển các loại thuốc và chất dẫn truyền thần kinh mới có khả năng làm giảm quá trình quên. Do đó, người ta có thể chọn lọc bật các ký ức chụp ảnh khi cần bằng cách vô hiệu hóa quá trình quên. Theo cách này, chúng ta sẽ không có quá nhiều thông tin không liên quan, vô dụng, thứ gây cản trở suy nghĩ của những người mắc hội chứng tự kỷ.

Điều thú vị là khả năng rằng dự án não, đang được chính quyền Obama bảo vệ (2014), có thể xác định các con đường cụ thể liên quan đến hội chứng tự kỷ mắc phải. Từ trường xuyên sọ vẫn còn thô để xác định số lượng (nhỏ) tế bào thần kinh có thể liên quan. Nhưng sử dụng các ống nano và các công nghệ quét mới nhất, dự án BRAIN có thể cô lập các đường dẫn thần kinh chính xác để tạo ra bộ nhớ chụp ảnh và các kỹ năng tính toán, nghệ thuật và âm nhạc không thể hiểu được. Hàng tỷ đô la nghiên cứu sẽ được chuyển vào để xác định các con đường thần kinh cụ thể liên quan đến bệnh tâm thần và các vấn đề khác của não, và bí mật của các kỹ năng khôn ngoan kiểu tự kỷ có thể được tiết lộ trong quá trình này. Sau đó, có thể lấy những người bình thường và làm cho những yếu tố thiên tài bật ra khỏi họ. Điều này đã xảy ra nhiều lần trong quá khứ vì tai nạn ngẫu nhiên. Trong tương lai, điều này có thể trở thành một quá trình y tế chính xác. Thời gian sẽ trả lời.

Cho đến nay, các phương pháp được phân tích ở đây không làm thay đổi bản chất của não hoặc cơ thể. Hy vọng là thông qua việc sử dụng từ trường, chúng ta sẽ có thể giải phóng tiềm năng đã tồn tại trong bộ não của chúng ta nhưng tiềm ẩn. Triết lý của ý tưởng này là tất cả chúng ta đều là những người có các tố chất thiên tài đang chờ đợi để xảy ra, và nó sẽ chỉ cần một chút thay đổi các mạch thần kinh của chúng ta để giải phóng tài năng tiềm ẩn này.

Một chiến thuật khác là trực tiếp thay đổi não và gen, sử dụng khoa học não bộ mới nhất và cả di truyền học. Một phương pháp đầy hứa hẹn là sử dụng tế bào gốc (stem cells).

TẾ BÀO GỐC CHO BỘ NÃO

Đó đã từng là đạo lý trong nhiều thập kỷ rằng các tế bào não không tái tạo. Dường như bạn không thể sửa chữa các tế bào não cũ, sắp chết hoặc phát triển các tế bào mới để tăng cường khả năng của mình, nhưng tất cả điều này đã thay đổi vào năm 1988. Năm đó, người ta đã phát hiện ra rằng các tế bào gốc trưởng thành có thể được tìm thấy trong đồi hải mã hippocampus, khứu giác olfactory bulb và nhân đuôi caudate nucleus. Tóm lại, tế bào gốc stem cells phát triển thành bất kỳ tế bào nào khác. Mặc dù mỗi tế bào của chúng ta chứa tất cả các vật liệu di truyền cần thiết để xây dựng một con người, nhưng chỉ có các tế bào phôi gốc (embryonic stem cells) có khả năng thực sự biệt hóa differentiate thành bất kỳ loại tế bào nào trong cơ thể.

[Tế bào gốc trưởng thành] đã mất khả năng giống như con tắc kè hoa, nhưng chúng vẫn có thể sinh sản và thay thế các tế bào sắp chết. Theo như việc tăng cường trí nhớ, sự quan tâm đã tập trung vào các tế bào gốc trưởng thành ở vùng hải mã. Nó chỉ ra rằng hàng ngàn tế bào hải mã mới được sinh ra tự nhiên mỗi ngày, nhưng hầu hết sẽ chết ngay sau đó. Tuy nhiên, nó đã chỉ ra rằng những con chuột học được các kỹ năng mới giữ lại nhiều tế bào mới hơn. Một sự kết hợp của tập thể dục và hóa chất nâng cao tâm trạng cũng có thể tăng tỷ lệ sống sót của các tế bào hải mã mới. Nó chỉ ra rằng căng thẳng, trái lại, làm tăng tốc độ chết của các tế bào thần kinh mới.

Năm 2007, một bước đột phá đã xảy ra khi các nhà khoa học ở Wisconsin và Nhật Bản có thể lấy những tế bào da người bình thường, lập trình lại gen của chúng và biến chúng thành tế bào gốc. Hy vọng rằng những tế bào gốc này, được tìm thấy tự nhiên hoặc được chuyển đổi bằng kỹ thuật di truyền, một ngày nào đó có thể được tiêm vào não của bệnh nhân Alzheimer để thay thế các tế bào sắp chết. (Những tế bào não mới này, vì chúng chưa có các kết nối thích hợp, sẽ không được tích hợp vào kiến trúc thần kinh của não. Điều này có nghĩa là một người sẽ phải học lại một số kỹ năng nhất định để kết hợp những tế bào thần kinh mới.)

Nghiên cứu tế bào gốc tự nhiên là một trong những lĩnh vực tích cực nhất trong nghiên cứu não. "Nghiên cứu tế bào gốc và y học tái tạo đang trong giai đoạn cực kỳ thú vị. Chúng ta đang thu thập kiến thức rất nhanh và nhiều công ty đang được thành lập và đang bắt đầu thử nghiệm lâm sàng ở các khu vực khác nhau", Jonas Frisen của Viện Karolinska nói.

DI TRUYỀN HỌC CỦA TRÍ THÔNG MINH

Ngoài tế bào gốc, có một con đường khám phá khác liên quan đến việc cô lập các gen chịu trách nhiệm cho trí thông minh của con người. Các nhà sinh học lưu ý rằng chúng ta giống nhau khoảng 98,5% về mặt di truyền với một con tinh tinh chimpanzee, nhưng chúng ta sống lâu gấp đôi và đã bùng nổ về các kỹ năng trí tuệ trong sáu triệu năm qua. Vì vậy, trong số ít các gen phải có những người chịu trách nhiệm cho chúng ta bộ não con người. Trong một vài năm, các nhà khoa học sẽ có một bản đồ hoàn chỉnh về tất cả những khác biệt di truyền này, và bí mật về tuổi thọ và trí thông minh nâng cao của con người có thể được tìm thấy trong bộ nhỏ (tế bào gốc) này. Các nhà khoa học đã tập trung vào một số gen có thể thúc đẩy sự tiến hóa của bộ não con người.

Vì vậy, có lẽ manh mối tiết lộ bí mật của trí thông minh nằm trong sự hiểu biết của chúng ta về tổ tiên giống loài của chúng ta. Điều này đặt ra một câu hỏi khác: nghiên cứu này có khả năng mang lại câu chuyện của "Hành tinh vượn không?"

Trong loạt phim dài tập này, một cuộc chiến tranh hạt nhân phá hủy nền văn minh hiện đại. Nhân loại bị giảm xuống cấp độ của đời sống man di barbarism, nhưng bức xạ bằng cách nào đó đẩy nhanh quá trình tiến hóa của các loài linh trưởng khác, để chúng trở thành loài thống trị trên hành tinh. Chúng tạo ra một nền văn minh tiên tiến, trong khi con người được suy giảm thành những kẻ bẩn thỉu, hôi hám rong ruổi với một nửa thân thể trần truồng trong rừng. Cuối cùng, con người trở thành động vật trong vườn thú. Những thực tế cách này khác đã bật ngược lại con người , vì vậy những con vượn trêu chọc chúng ta bên ngoài song sắt của những chiếc lồng của chúng ta.

Trong phần mới nhất, bộ phim "Sự trỗi dậy của hành tinh vượn", các nhà khoa học đang tìm kiếm một phương pháp chữa trị căn bệnh Alzheimer. Trên đường đi ấy, họ vấp phải một loại virus có hậu quả không lường trước là làm tăng trí thông minh của tinh tinh. Thật không may, một trong những con vượn được tăng cường này bị đối xử tàn nhẫn khi được đặt trong một nơi trú ẩn dành cho linh trưởng. Sử dụng trí thông minh gia tăng của mình, con vượn thoát ra, lây nhiễm cho các động vật thí nghiệm khác với virus kia để nâng cao trí thông minh của chúng, và sau đó giải phóng tất cả chúng khỏi chuồng. Chẳng mấy chốc, một đoàn người la hét, những con vượn thông minh chạy điên cuồng trên Cầu Cổng Vàng, hoàn toàn áp đảo cảnh sát địa phương và tiểu bang. Sau cuộc đối đầu ngoạn mục, đau khổ với chính quyền, bộ phim kết thúc với cảnh loài vượn bình yên tìm nơi ẩn náu trong một khu rừng gỗ đỏ phía bắc cây cầu.

Một kịch bản như vậy có trở thành thực tế? Trong ngắn hạn, không, nhưng không thể loại trừ trong tương lai, vì các nhà khoa học trong những năm tới sẽ có thể lập danh mục tất cả các thay đổi di truyền tạo ra Homo sapiens. Nhưng nhiều bí ẩn khác phải được giải quyết trước khi chúng ta có loài vượn thông minh.

Một nhà khoa học đã bị mê hoặc không phải bởi khoa học viễn tưởng, mà bởi di truyền học của thứ khiến chúng ta trở thành "con người", là Tiến sĩ Katherine Pollard, một chuyên gia trong một lĩnh vực gọi là "tin sinh học – bioinformatics", gần như không tồn tại một thập kỷ trước. Trong lĩnh vực sinh học này, thay vì cắt/mổ mở (cơ thể/bộ phận) động vật ra để hiểu cách chúng được ghép lại với nhau, các nhà nghiên cứu sử dụng sức mạnh to lớn của máy tính để phân tích toán học các gen cụ thể trong cơ thể động vật. Cô ấy đã đi đầu trong việc tìm kiếm các gen xác định bản chất của những gì tách chúng ta ra khỏi loài vượn. Trở lại năm 2003, với tư cách là một tiến sĩ mới được đào tạo Đại học California tại Berkeley, cô đã có cơ hội đó.

"Tôi đã nhảy vào cơ hội gia nhập nhóm nghiên cứu quốc tế đang xác định trình tự các cơ sở DNA, hay 'chữ cái’, trong bộ gen của loài tinh tinh thông thường", cô nhớ lại. Mục tiêu của cô rất rõ ràng. Cô ấy đã biết rằng chỉ có mười lăm triệu cặp cơ sở, hoặc " những chữ cái", tạo nên bộ gen của chúng ta (trong số ba tỷ cặp cơ sở) tách chúng ta khỏi loài tinh tinh, hàng xóm di truyền gần nhất của chúng ta. (Mỗi "chữ cái" trong mã di truyền của chúng tôi đề cập đến một axit nucleic, của bốn loại, được dán nhãn A, T, C và G. Vì vậy, bộ gen của chúng ta bao gồm ba tỷ chữ cái, được sắp xếp như ATTCCAGGG…)

"Tôi đã quyết tâm tìm thấy chúng," cô viết.

Cô lập các gen này có thể có ý nghĩa rất lớn cho tương lai của chúng ta. Một khi chúng ta biết các gen đã đưa đến sự trỗi dậy của Homo sapiens, nó có thể xác định con người tiến hóa như thế nào. Bí mật của trí thông minh có thể nằm ở những gen này. Thậm chí có thể tăng tốc con đường tiến hóa và thậm chí tăng cường trí thông minh của chúng ta. Nhưng thậm chí mười lăm triệu cặp cơ sở là một con số khổng lồ để phân tích. Làm thế nào bạn có thể tìm thấy một số chiếc kim di truyền từ đống cỏ di truyền này?

Tiến sĩ Pollard biết rằng hầu hết bộ gen của chúng ta được tạo ra từ "DNA rác – junk DNA" thứ không chứa bất kỳ gen nào và phần lớn không bị ảnh hưởng bởi quá trình tiến hóa. Các DNA rác này từ từ biến đổi với tốc độ đã biết (khoảng 1% trong số đó thay đổi trong bốn triệu năm). Vì chúng ta khác với tinh tinh trong DNA của chúng ta 1,5%, điều này có nghĩa là chúng ta có thể (tiến hóa) tách khỏi tinh tinh khoảng sáu triệu năm trước. Do đó, có một "đồng hồ phân tử" trong mỗi tế bào của chúng ta. Và kể từ khi tiến hóa làm tăng tốc độ đột biến này, việc phân tích vị trí mà sự tăng tốc này diễn ra cho phép bạn biết gen nào đang thúc đẩy quá trình tiến hóa.

Tiến sĩ Pollard lý luận rằng nếu cô ấy có thể viết một chương trình máy tính để có thể tìm thấy phần lớn những thay đổi tăng tốc này nằm trong bộ gen của chúng ta, cô ấy có thể phân lập chính xác các gen đã sinh ra Homo sapiens. Sau nhiều tháng làm việc chăm chỉ và gỡ lỗi, cuối cùng cô đã đặt chương trình của mình vào những chiếc máy tính khổng lồ đặt tại Đại học California ở Santa Cruz. Một cách lo lắng, cô chờ đợi kết quả.

Khi in cuối cùng của máy tính cuối cùng cũng nhận được, nó cho thấy những gì cô ấy đang tìm kiếm: có 201 vùng trong bộ gen của chúng ta cho thấy sự thay đổi nhanh chóng. Nhưng cái đầu tiên trong danh sách đã thu hút sự chú ý của cô.

"Cùng với người cố vấn David Haussler đang rướn qua vai tôi khi ấy, tôi đã nhìn vào điểm mấu chốt nhất, một chuỗi gồm 118 (điểm) căn bản được gọi là vùng tăng tốc 1 của con người (HAR1)," cô nhớ lại.

Cô ngây ngất. Thắng rồi!

"Chúng tôi đã trúng số độc đắc," cô có lẽ nên viết như thế. Đó là một giấc mơ trở thành sự thật.

Cô khi ấy đang nhìn chằm chằm vào một khu vực trong bộ gen của chúng ta chỉ chứa 118 cặp cơ sở, với sự phân kỳ đột biến lớn nhất ngăn cách chúng ta với loài vượn. Trong số các cặp cơ sở này, chỉ có mười tám đột biến được thay đổi kể từ khi chúng ta trở thành người. Khám phá đáng chú ý của cô cho thấy rằng một số ít đột biến có thể chịu trách nhiệm khởi sinh ra chúng ta từ đầm lầy trong quá khứ di truyền của chúng ta.

Tiếp theo, cô và các đồng nghiệp đã cố gắng giải mã bản chất chính xác của cụm bí ẩn có tên HAR1này. Họ phát hiện ra rằng HAR1 ổn định đáng kể qua hàng triệu năm tiến hóa. Loài linh trưởng tách khỏi gà khoảng ba trăm triệu năm trước, nhưng chỉ có hai cặp cơ sở khác nhau giữa tinh tinh và gà. Vì vậy, HAR1 hầu như không thay đổi trong vài trăm triệu năm, chỉ với hai thay đổi, trong các chữ G và C. Tuy nhiên, chỉ trong sáu triệu năm, HAR1 đã biến đổi mười tám lần, đại diện cho một sự tăng tốc lớn trong quá trình tiến hóa của chúng ta.

Nhưng điều hấp dẫn hơn là vai trò của HAR1 trong việc kiểm soát bố cục tổng thể của vỏ não, vốn nổi tiếng với vẻ ngoài nhăn nheo. Một khiếm khuyết trong vùng HAR1 gây ra một rối loạn gọi là "lissencephaly" hay "não trơn", khiến vỏ não bị cuộn lại cách không chính xác. (Khiếm khuyết trong khu vực này cũng có liên quan đến tâm thần phân liệt – schizophrenia). Bên cạnh kích thước lớn của vỏ não của chúng ta, một trong những đặc điểm chính của nó là nó rất nhăn và cuộn lại, làm tăng đáng kể diện tích bề mặt và do đó sức mạnh tính toán của nó. Công trình của Tiến sĩ Pollard cho thấy việc thay đổi chỉ mười tám chữ cái trong bộ gen của chúng ta chịu trách nhiệm một phần cho một trong những vấn đề chính, xác định thay đổi di truyền trong lịch sử loài người, làm tăng đáng kể trí thông minh của chúng ta. (Nhớ lại rằng bộ não của Carl Friedrich Gauss, một trong những nhà toán học vĩ đại nhất trong lịch sử, được bảo tồn sau cái chết của ông và cho thấy nếp nhăn bất thường.)

Danh sách của Tiến sĩ Pollard thậm chí còn đi xa hơn và xác định một vài trăm khu vực khác cũng cho thấy sự thay đổi nhanh chóng, một số trong đó đã được biết đến. FOX2, ví dụ, rất quan trọng cho sự phát triển của lời nói, một đặc điểm quan trọng khác của con người. (Các cá nhân có gen FOX2 bị khiếm khuyết gặp khó khăn trong việc làm cho các cử động trên khuôn mặt cần thiết cho lời nói.) Một khu vực khác gọi là HAR2 cung cấp cho ngón tay của chúng ta sự khéo léo cần thiết để thao tác các công cụ tinh vi.

Hơn nữa, vì bộ gen của người Neanderthal đã được giải trình tự, nên có thể so sánh cấu trúc di truyền của chúng ta với một loài thậm chí gần chúng ta hơn loài tinh tinh. (Khi phân tích gen FOX2 ở người Neanderthal, các nhà khoa học thấy rằng chúng ta đã chia sẻ cùng một gen với họ. Điều này có nghĩa là có khả năng người Neanderthal có thể phát âm và tạo ra lời nói, như chúng ta làm.)

Một gen quan trọng khác được gọi là ASPM, được cho là chịu trách nhiệm cho sự phát triển bùng nổ của năng lực não bộ của chúng ta. Một số nhà khoa học tin rằng điều này và các gen khác có thể tiết lộ lý do tại sao con người trở nên thông minh nhưng loài vượn thì không. (Những người có phiên bản khiếm khuyết của gen ASPM thường bị microcephaly, một dạng chậm phát triển tâm thần nghiêm trọng, bởi vì họ có hộp sọ nhỏ, có kích thước tương đương với một trong những tổ tiên của chúng ta, Australopithecus.)

Các nhà khoa học đã theo dõi số lượng đột biến trong gen ASPM và thấy rằng nó đã đột biến khoảng mười lăm lần trong năm đến sáu triệu năm qua, kể từ khi chúng ta tách khỏi loài tinh tinh. Nhiều đột biến gần đây trong các gen này dường như có tương quan với các mốc quan trọng trong quá trình tiến hóa của chúng ta. Ví dụ, một đột biến xảy ra hơn một trăm ngàn năm trước, khi con người hiện đại trỗi dậy ở châu Phi, không thể phân biệt được về ngoại hình với chúng ta. Và đột biến cuối cùng là 5,800 năm trước, trùng với sự ra đời của ngôn ngữ viết và nông nghiệp.

Bởi vì những đột biến này trùng hợp với thời kỳ phát triển nhanh chóng về trí tuệ, nên việc suy đoán rằng ASPM là một trong số các gen chịu trách nhiệm cho trí thông minh gia tăng của chúng ta. Nếu điều này là đúng, thì có lẽ chúng ta có thể xác định liệu các gen này có còn hoạt động cho đến ngày hôm nay hay không và liệu chúng có tiếp tục định hình sự tiến hóa của loài người trong tương lai hay không.

Tất cả các nghiên cứu này đặt ra một câu hỏi: Có thể thao túng một số ít gen làm tăng trí thông minh của chúng ta?

Hoàn toàn có thể.

Các nhà khoa học đang nhanh chóng xác định cơ chế chính xác mà theo đó các gen này đã tạo ra trí thông minh. Cụ thể, các vùng di truyền và các gen như HAR1 và ASPM có thể giúp giải quyết một bí ẩn liên quan đến não. Nếu có khoảng hai mươi ba nghìn gen trong bộ gen của bạn, thì làm sao họ có thể kiểm soát các kết nối liên kết một trăm tỷ nơ-ron, chứa tổng số một ngàn triệu triệu kết nối ( con số này là 1 với mười lăm số 0 phía sau nó)? Có vẻ như về mặt toán học là không thể. Bộ gen của con người là khoảng một nghìn tỷ lần quá nhỏ để mã hóa cho tất cả các kết nối thần kinh của chúng ta. Vì vậy, sự tồn tại của chúng ta dường như là một điều không thể về mặt toán học.

Câu trả lời có thể là thiên nhiên cần nhiều lối tắt trong việc tạo ra bộ não. Đầu tiên, nhiều nơ-ron được kết nối ngẫu nhiên, do đó không cần thiết phải có kế hoạch chi tiết, điều đó có nghĩa là các vùng được kết nối ngẫu nhiên này tự tổ chức sau khi em bé chào đời và bắt đầu tương tác với môi trường.

Và thứ hai, thiên nhiên cũng sử dụng các mô-đun lặp đi lặp lại nhiều lần. Một khi thiên nhiên phát hiện ra thứ gì đó hữu ích, cô ấy thường lặp lại nó. Điều này có thể giải thích tại sao chỉ một số ít các thay đổi di truyền chịu trách nhiệm cho phần lớn sự phát triển bùng nổ của chúng ta về trí thông minh trong sáu triệu năm qua.

Kích thước không thành vấn đề trong trường hợp này, sau đó. Nếu chúng ta điều chỉnh ASPM và một vài gen khác, bộ não có thể trở nên lớn hơn và phức tạp hơn, do đó có thể tăng trí thông minh của chúng ta. (Tăng kích thước não của chúng ta là không đủ để làm điều này, vì cách thức tổ chức bộ não cũng rất quan trọng. Nhưng việc tăng chất xám trong não là điều kiện tiên quyết cần thiết để tăng trí thông minh của chúng ta.)

TƯƠNG LAI CỦA TÂM TRÍ - MICHIO KAKU
BẢN DỊCH CỦA ĐỖ BÁ HUY

Phần tiếp theo >>

Mời đọc thêm